Người bạn xưa.
Nhớ về một người đã đi qua
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ về người bạn năm xưa – người từng
cùng tôi chia sẻ những đêm dạy trực tuyến, cùng mơ về những lớp học miễn phí
cho trẻ em nghèo. Nếu còn anh ấy bên cạnh, có lẽ hai người đã làm được nhiều điều
hơn, đi xa hơn, và giúp được nhiều học trò hơn.
Nhưng rồi, tôi mỉm cười. Bởi tôi biết, vũ trụ đã sắp xếp tất cả. Có lẽ anh chỉ
được gửi đến trong một đoạn ngắn của hành trình – để thắp sáng lại ngọn lửa
trong tôi, rồi rời đi, khi ngọn lửa ấy đã đủ sáng.
Giờ đây, tôi chỉ còn lại lòng biết ơn – vì có một người từng xuất hiện, đúng
lúc tôi cần một lý do để tin rằng mình vẫn có thể bắt đầu lại.
Vũ trụ đã chỉ lối, và tôi đã đi đúng đường – đường của yêu thương, của sẻ chia,
của một trái tim từng vỡ vụn nhưng nay đã lành lại bằng ánh sáng.
Thế mà đã 11 năm rồi đó.
Và giờ đây, tôi tự nhủ:
“Xem như bây giờ tôi làm hai phần việc — một phần cho chính mình, và một phần
cho người bạn năm xưa, người đã từng mơ cùng tôi.”

Nhận xét
Đăng nhận xét