Kiến thức - Trải nghiệm.

 


Bằng cấp là cái để chứng minh ta đã học.

Nhưng thực hành mới là cái chứng minh ta dạy được.

Tôi luôn tin rằng: để dạy được tiếng Anh, người thầy cần nhiều hơn một tấm bằng hay chứng chỉ.

Bởi thực tế bây giờ có rất nhiều loại chứng chỉ — TESOL, TEFL, CELTA…

Nghe thì “quốc tế”, nhưng phần lớn chỉ dạy lý thuyết:

- cách soạn giáo án,

- phương pháp giảng dạy,

- lý luận ngôn ngữ học,

- kỹ thuật sửa lỗi…

Những điều đó tốt.

Nhưng vẫn chỉ nằm trên giấy.

Còn thực hành sư phạm — theo đúng nghĩa của nghề — là được bước vào lớp, đứng trước học sinh thật, trải qua những giờ dạy thật.

Thực hành sư phạm không phải một khóa học.

Không phải vài buổi nghe giảng.

Cũng không phải cái “chứng chỉ” để lấp chỗ trống.

Thực hành sư phạm chỉ có giá trị khi người học được trải nghiệm thực tế:

- Quan sát một lớp học hoạt động ra sao.

- Tham gia đứng lớp chung với giáo viên hướng dẫn.

- Tự dạy vài tiết thật sự để rèn kỹ năng.

- Tập xử lý tình huống, kiểm lớp, đổi phương pháp khi học sinh không hiểu.

- Tập nhận phản hồi và sửa mình từng chút một.

Không có trải nghiệm ấy, người dạy chỉ “biết cái nghề”.

Có trải nghiệm ấy rồi, người dạy mới thực sự “làm được cái nghề”.

 Nhiều bạn hỏi tôi :

“Cô ơi, có TESOL rồi là đủ để dạy chưa?”

Tôi chỉ cười:

“TESOL cho con cái nền.

Còn để đi trên nền đó, con phải trải qua thực hành sư phạm.”

Vì nghề này, nếu chỉ dựa vào chứng chỉ lý thuyết, thì rất dễ “hụt hơi” ngay buổi dạy đầu tiên.

Nhiều thông tư của thành phố cũng đã nói rõ:

Để được tuyển dụng và công nhận là giáo viên, không chỉ cần bằng cấp, mà phải trải qua thực hành sư phạm đúng nghĩa — nghĩa là phải dạy thật, làm thật, đủ giờ, đủ trải nghiệm.

Và cô thấy điều đó là đúng. Rất đúng.

Tri thức giúp mình nói hay.

Nhưng thực hành sư phạm mới giúp mình dạy được.


Ms Ny, 2,12,2025

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Giữ ngọn lửa tri thức.

Người Thầy.

Khi từ thiện trở thành một nghề.