Khi từ thiện trở thành một nghề.
Dạo này tôi hay nghe người ta nói:
“Làm từ thiện bây giờ là một nghề hái ra tiền.”
Nghe qua tưởng đùa, nhưng ngẫm lại thì… có gì đó đúng đến chạnh lòng.
Ngày xưa, từ thiện là chuyện của cái tâm.
Người giúp, giúp trong lặng lẽ.
Người nhận, nhận trong trân trọng.
Còn bây giờ, có người biến việc thiện thành một sân khấu lớn.
Trao một món quà — phải có máy quay.
Giúp một hoàn cảnh — phải có câu chuyện giật gân.
Rồi từ những đoạn clip được “đánh sáng”,
từ những lời kêu gọi được viết sẵn,
tiền ủng hộ đổ về ào ào…
và từ thiện vô tình trở thành một nghề kiếm được rất nhiều tiền.
Vì xã hội nào cũng có người thật – người giả.
Chỉ buồn cho những bàn tay âm thầm làm việc tử tế lại bị nghi ngờ,
trong khi những màn trình diễn được đạo diễn công phu thì lại được tán dương.
Nhưng tôi tin, như mọi quy luật tự nhiên:
Lòng tốt thật không cần tiếng ồn.
Nó bền bỉ, giản dị, không phô trương.
Còn lòng tốt giả… chỉ cần thời gian — lớp sơn sẽ tự bong.
Người giúp đời bằng tâm,
cuộc đời trả lại sự bình yên trong lòng.
Người dùng nỗi khổ của người khác để làm giàu,
sớm muộn cũng phải trả giá bằng chính danh dự của mình.
“Thiện tâm không phải nghề để kiếm sống,
mà là nơi để giữ lại phần người trong mỗi chúng ta.”

Nhận xét
Đăng nhận xét