Dạy tiếng Anh - Lý thuyết và thực hành
Dạy tiếng Anh – Kiến thức chỉ là một nửa, nửa còn lại nằm ở
thực hành sư phạm
Dạo gần đây, tôi nhìn quanh mà thấy thương cho nghề…
Nhiều bạn trẻ giỏi tiếng Anh, điểm IELTS cao, bằng cấp đủ cả,
nhưng bước vào lớp lại lúng túng như “lần đầu cầm phấn”. Không phải vì các bạn
dở — mà vì chưa ai cho các bạn đứng lớp thật, chưa ai chỉ cho các bạn “nghề dạy”
nó vận hành như thế nào.
Học để biết là một chuyện.
Dạy để người khác hiểu — lại là chuyện khác xa.
Người ta hay tưởng rằng:
“Giỏi tiếng Anh → dạy được tiếng Anh.”
Nhưng nghề này đâu đơn giản như thế.
Dạy học không chỉ là truyền đạt kiến thức.
Dạy học là làm cho tri thức sống được trong tâm trí người học.
Đó là lý do vì sao, trong mọi nền giáo dục tử tế, người muốn
trở thành giáo viên đều phải trải qua thực hành sư phạm. Không phải vài tiết mẫu
cho có, mà là những giờ đứng lớp thật, với học sinh thật, với những tình huống
thật — nơi người dạy phải tự xoay xở, phải quan sát, phải điều chỉnh từng phút
theo nhịp thở của lớp học.
Không có trải nghiệm ấy, người thầy chỉ là “một người biết
tiếng Anh”.
Có trải nghiệm ấy rồi, người thầy mới thực sự là “người dẫn
dắt ngôn ngữ”.
Tôi từng thấy nhiều bạn có bằng cấp rất cao — thạc sĩ, tiến
sĩ — nhưng khi đứng trước lớp 40 học sinh, lại lúng túng như người mới. Không
phải vì thiếu kiến thức, mà vì thiếu cảm giác lớp học:
- Khi nào phải dừng lại?
- Khi nào học trò mất tập trung?
- Khi nào phải đổi hoạt động?
- Khi nào nên sửa lỗi ngay, và khi nào nên để qua?
- Khi nào học trò yếu cần nắm tay dẫn thêm một đoạn?
Những điều đó không có trong giáo trình đại học.
Không nằm trong các khoá chứng chỉ.
Chỉ có trong thực hành sư phạm.
Bằng cấp là cái để chứng minh ta đã học.
Nhưng thực hành mới là cái chứng minh ta dạy được.
Không có trải nghiệm ấy, người dạy chỉ “biết cái nghề”.
Có trải nghiệm ấy rồi, người dạy mới thực sự “làm được cái
nghề”.

Nhận xét
Đăng nhận xét